Bất ngờ phát hiện mình là con nuôi
Anh Nguyễn Trọng Đức (43 tuổi) hiện là kỹ sư trang thiết bị y tế trong một bệnh viện ở Úc. Sinh sống tại Úc 12 năm và đã có cuộc sống ổn định tuy nhiên, người đàn ông này vẫn luôn đau đáu một nỗi niềm về nguồn cội của mình.
Chia sẻ với Dân trí, anh Đức kể, trước đây, anh sống cùng ba nuôi (ông Nguyễn Văn Phiến), cô nuôi và người em gái Nguyễn Thị Trinh trong ngôi nhà nhỏ ở Quận 11, TPHCM. Cuộc sống vô cùng yên ấm. Những người thân trong gia đình đối xử với anh rất tốt, đến mức suốt mười mấy năm trời, anh không hề biết mình là con nuôi.
Anh Nguyễn Trọng Đức lúc nhỏ (Ảnh: N. T. Đ).
"Tôi luôn cảm thấy may mắn và hạnh phúc. Ba không bao giờ để tôi thiếu thốn bất cứ điều gì, cả về vật chất lẫn tinh thần. Tôi luôn nghĩ mình và em là con đẻ của ba", anh Đức nói.
Ngày nhỏ, khi anh thắc mắc về mẹ, người ba nuôi nói mẹ đã qua đời nên anh cứ thế tin theo lời ba. Đến năm lớp 10, khi giáo viên chủ nhiệm làm giấy tờ đã cho anh Đức biết trong giấy khai sinh của anh chỉ có thông tin người cha, còn phần mẹ để trống. "Cô hỏi, không lẽ em không biết mẹ mình là ai?", anh Đức nhớ lại.
Anh đem thắc mắc này hỏi ba nhưng ông Phiến chỉ ậm ừ cho qua và nói đến lúc thích hợp sẽ kể cho anh nghe.Nghe lời ba, anh Đức không suy nghĩ gì nhiều.
Năm 2006, chị Trinh tình cờ tìm thấy hồ sơ mình và anh được nhận nuôi. Trong giấy tờ đó, chị Trinh họ Mai chứ không phải họ Nguyễn. Khoảnh khắc ấy, cả hai anh em anh Đức vừa sốc, vừa hụt hẫng. Tuy nhiên, người ba nuôi vẫn một mực im lặng và nói rằng, sau này đến lúc thích hợp sẽ công khai mọi chuyện.
"Tôi hiểu lý do vì sao ba và cô lại làm vậy. Cả hai rất thương anh em tôi và sợ mất chúng tôi. Hơn nữa, họ lo ngại việc đi tìm bố mẹ ruột sẽ khiến cuộc sống của chúng tôi bị ảnh hưởng", anh Đức chia sẻ.
Anh em anh Đức được ba nuôi hết mực yêu thương (Ảnh: N. T. Đ).
Dù rất muốn biết sự thực về những người đã sinh ra mình nhưng anh Đức vẫn tôn trọng ý kiến của ba và cô. Anh tin rằng, đến thời điểm nào đó, anh sẽ được nghe sự thực về câu chuyện nhận con nuôi.
Thế nhưng, năm 2014 người cô qua đời. Đến năm 2018, ông Phiến cũng đột ngột ra đi. Anh Đức rưng rưng kể: "Ba tôi bị bệnh tim phải phẫu thuật. Khi ấy ba con tôi đều nghĩ đây chỉ là ca phẫu thuật thông thường, ba sẽ khỏe lại.
Tuy nhiên, ông đã mất ngay trên bàn mổ do sức khỏe suy giảm đột ngột, mạch máu lại xơ hóa hết, các bác sĩ không thể nâng van tim. Ca phẫu thuật không thành, ba mất, sự thật cũng theo người mà đi".
Anh Đức được nhận nuôi từ Trung tâm phục hồi trẻ mồ côi suy dinh dưỡng, địa chỉ 38 Tú Xương, Võ Thị Sáu, Quận 3, TPHCM (Ảnh: N. T. Đ).
Anh Đức sau đó đã làm xét nghiệm ADN và xác định mình và người em không cùng huyết thống. Thông qua những giấy tờ nhận nuôi ông Phiến giữ lại, anh Đức biết được mình sinh ngày 23/5/1980, nặng 3,2kg. Chị Mai Thị Trinh sinh ngày 22/5/1982, nặng 2,46kg.
Ngoài ra, anh còn tìm được bức hình của người phụ nữ mà anh tin rằng đó có thể là mẹ ruột của một trong hai anh em. Trước đó, có lần anh Đức hỏi ba nuôi đây có phải là mẹ của hai anh em không thì ông Phiến bảo đúng. Trên tấm hình không ghi bất kỳ thông tin nào. "Đó có thể là mẹ ruột của tôi hoặc của em tôi. Dù đó là mẹ của ai, tôi cũng rất vui khi tìm được", anh Đức tâm sự.
Mong được gọi một tiếng mẹ
Anh Nguyễn Trọng Đức chia sẻ rằng, từng có thời gian anh tạm ngừng, không tìm mẹ nữa. Cũng có đôi lúc anh trách mẹ của mình.
"Tại sao sinh tôi ra lại bỏ rơi tôi? Tôi là con người, đâu phải đồ vật mà dễ dàng bỏ đi? Khi bỏ rơi tôi, người mẹ sẽ có cảm xúc thế nào? Tôi rất muốn biết. Vừa trách, vừa muốn biết", người đàn ông 43 tuổi nói.
Sau này khi có gia đình, có con và nghĩ đến những gì ba nuôi làm cho mình, anh Đức càng thấm thía hơn về nỗi lòng của những người cha, người mẹ. Anh phỏng đoán, biết đâu vì cuộc sống khi ấy quá khó khăn. Ba mẹ muốn cho con một cuộc sống tốt hơn, không còn cách nào khác họ mới phải gửi anh đi.
Anh Đức và em gái nuôi tìm mẹ ruột qua bức chân dung người phụ nữ đi kèm với hồ sơ nhận nuôi (Ảnh: N. T. Đ).
Cô nuôi và ba nuôi lần lượt qua đời, anh Đức vô cùng suy sụp vì cảm thấy lạc lõng, không còn người thân bên cạnh. Cô chú họ hàng với ba và cô của anh cũng không quá thân thiết, với họ anh chỉ là người dưng.
Điều đó càng khiến anh khát khao tìm kiếm những người cùng "máu mủ ruột rà" với mình. "Nhiều lúc ngủ, tôi cũng mong tìm được mẹ để có thể gọi một tiếng "mẹ" như bao nhiêu người khác", anh Đức nói.
Anh Đức nghẹn ngào gửi gắm những lời thương yêu đến mẹ ruột và mong mẹ có thể đọc được trên Dân trí: "Mẹ ơi, mẹ đã sinh con ra, mẹ có như thế nào con cũng rất thương mẹ. Chắc mẹ cũng có nỗi khổ riêng, vì điều gì đó mà mẹ không thể nuôi con. Con hy vọng con có thể gặp lại mẹ. Khi ấy mẹ có thể kể cho con nghe nhiều hơn để con biết. Con sẽ vô cùng hạnh phúc khi con được gặp những người ruột thịt của mình. Con tin là như thế. Con hy vọng ba mẹ còn nhiều sức khỏe để chờ đợi con tìm lại ba mẹ".
Anh Đức từng ngày mong tìm lại được mẹ ruột của mình (Ảnh: N. T. Đ).
Anh Đức cũng cho biết, bản thân và em gái không ngừng tìm kiếm mẹ trong những năm qua. Anh đã liên hệ với chương trình "Như chưa hề có cuộc chia ly", đăng tải thông tin lên mạng xã hội và nhờ bạn bè trong nước tìm kiếm. Anh mong rằng phép màu sẽ đến với mình dù trong tay anh chỉ có duy nhất một tấm ảnh.