Con dâu trách mẹ chồng đã đưa gia đình nhỏ của mình đến bờ vực tan vỡ. Ngược lại, cũng có cảnh mẹ chồng không thể sống cùng con dâu khi con trai đi công tác xa nhà. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh là vậy đó.
Vắng chồng, con dâugiở chứng, giở nết
Tôi năm nay 69 tuổi, đã góa chồng 30 năm. Tôi có 2 người con: 1 trai, 1 gái. Cháu nội, cháu ngoại của tôi đều đã lớn.
Mười năm trước, con trai tôi phải đi xuất khẩu lao động để lo kinh tế gia đình, để lại vợ con ở nhà với tôi. Tôi hiểu nỗi khổ của người phụ nữ khi không có chồng ở bên nên vẫn thường động viên con dâu cố gắng. Có điều, con tôi vừa đi được vài tháng thì con dâu bắt đầu giở chứng, giở nết.
Ảnh minh họa
Tôi có 5 sào ruộng. Bình thường tôi vẫn làm ruộng để kiếm thêm thu nhập trang trải cho bản thân, lo toan giỗ Tết ba bề, bốn bên. Tôi cũng ăn riêng,không chung đụng với đứa con nào. Thế mà con dâu tôi lại nói tôi là chẳng chịu làm gì, chỉ ngồi một chỗ.
Con dâucòn dùng nhiều lời lẽ thiếu văn hóa để bóng gió, chì chiết tôi. Chuyện này con gái tôi đã nói lại với anh nó. Vì thế, con trai tôi đã gọi điện về góp ý với vợ thế nhưng, con dâu tôi đều bỏ ngoài tai. Tôi góp ý với con dâu về cách cư xử, ăn nói thì nó lại nổi khùng lên với tôi.
Cách đây 5 năm, tôi bị ngã, gãy xương bánh chè, phải phẫu thuật, hơn 3tháng mới phục hồi. Trong thời gian đó, con gái tôi sang chăm sóc, lo liệu hết mọi việc cho tôi. Còn con dâu thì chẳng đoái hoài gì đến tôi, thậm chí còn muốn tôi chết sớm cho nhẹ nợ.
Sau cú ngã ấy, sức khỏe của tôi giảm sút và không thể làm việc như trướcVì thế, con trai tôi muốn gửi tiền để tôi mua sắm, chi tiêu những việc cần thiết. Thế nhưng, sau khi con trai chuyển tiền vào tài khoản của vợ, cô tanhất quyết không đưa cho tôi số tiền đó, lại còn nói khó nghe với chồng. Từ đó, con trai tôi quyết định gửi thẳng tiền về cho tôi mà không còngửi cho vợ.
Con cũngcấm vợ không được có lời lẽ, hành động xúc phạm tôi. Thế nhưng, có lẽ vì thế mà con dâu càng hỗn láo với tôi hơn.Quá bức xúc, tôi đã phải nhờ đến anh em nội ngoại cùng giáo dục con dâu nhưng đều không hiệu quả.
Càng ngày con dâu tôi càng quá đáng hơn. Cô tacấm cháu nội chào hỏi tôi, ăn cơm cũng không cho chúng mời tôi. Thế nhưng tôi chỉ biết im lặng cho yên cửa yên nhà.
Mới đây, con trai tôi được nghỉ phép về nước. Con tôi đã mời bố mẹ vợ đến để trao trả con gái cho ông bà dạy dỗ lại. Đây không phải lần đầu tiên con trai tôi phải làm như vậy. Ông bà thông gia đã xin lỗi chúng tôi, mong chúng tôi tha thứ.Tôi làm vậy chỉ mong con dâu biết nghĩ đến các con mà thay đổi nhưng ngược lại, cô tacàng ngày càng quá đáng.
Thậm chí, có lúc tôi còn nghĩ mình chắc sẽ không chết vì già, vì bệnh mà chết vì quá bức xúc với cô con dâu hỗn hào, ghê gớm. Tôi biết phải làm gì với con dâu của mình đây?.
Vì mẹ chồng, gia đình tôi bên bờ vực tan vỡ
Tôi có thể vì sĩ diện mà cố chịu đựng mẹ chồng, nhưng hai đứa nhỏ sẽ buồn và không chịu nổi, ảnh hưởng tâm lý khi lớn lên.
Ảnh minh họa
Vợ chồng tôi cưới được gần 12 năm, có con gái 11 tuổi, con trai 7 tuổi. Hai năm đầu ở riêng, vợ chồng con cái vui vẻ, hạnh phúc. Mọi chuyện bắt đầu nảy sinh khi mẹ chồng (trước ở với con gái út chưa chồng) dọn về ở với vợ chồng tôi. Bố chồng tôi mất đã lâu nên đất nhà nội để lại đứng tên mẹ chồng, vợ chồng tôi xây nhà trên đất đó.
Nói về mẹ chồng, theo đánh giá khách quan từ phía tôi và nhiều người trong họ hàng cũng như những người từng quen biết bà thì bà vừa lười, vừa bẩn, vừa ki bo, bồ bịch, hay soi mói, coi hai đứa cháu nội như người dưng chứ chưa muốn nói đến con dâu là tôi.
Khi bà về ở cùng, bé lớn nhà tôi mới được vài tháng, bà viện lý do này kia, nào là đau người, mỏi mệt để không trông cháu (lúc đó bà mới 52 tuổi). Vậy là sáng tôi ra khỏi nhà thì bế con đi gửi, đến tối khi nào tôi về thì đón con, muộn đón muộn, sớm đón sớm, bữa nào đi công tác 3-4 ngày con ở luôn nhà bác trông 3-4 ngày chứ bà chẳng đón cháu nội về chăm giúp.
Bà ở nhà ăn rồi đi chơi, không làm gì cả, nhà cửa mặc kệ, không dọn dẹp đỡ cho con. Về tiền bạc, bà yêu cầu con trai mỗi tháng đưa 5 triệu để bà ăn tiêu với lý do không có lương hưu... Chồng tôi hàng tháng phải đưa cho bà đúng như yêu cầu.
Từ ngày về, suốt ngày bà can thiệp chuyện tiền nong của vợ chồng tôi. Chồng tôi nhu nhược, nghe mẹ. Bà lúc nào cũng có suy nghĩ sợ mất tiền của con trai, sợ con trai đưa cho con dâu rồi con dâu găm vào người thì mất hết. Bà thường xui chị chồng rồi em chồng tôi hoặc người này người kia vay tiền chồng tôi và đưa cho bà.
Dĩ nhiên những việc này làm sau lựng và tôi vô tình biết được. Không biết bà làm cách nào, chồng tôi nghe lời mẹ nên không đưa tiền cho tôi hàng tháng nữa, thỉnh thoảng chi tiêu thiếu, tôi nhắc mới đưa được vài triệu. Thực sự số tiền thỉnh thoảng đưa như thế không thấm vào đâu so với chi tiêu cho một gia đình và việc nuôi con thời nay, trong khi đó con tôi lại hay ốm, đi viện như cơm bữa.
Tới lúc căng quá, tôi liệt kê chi tiêu trong nhà, tiền thuê người trông con, tiền ăn học của con... ra file excel và yêu cầu hai vợ chồng chia đôi. Thế là suốt 7-8 năm nay từ ngày bà can thiệp, vợ chồng tôi chia đôi kinh tế, còn lại ai kiếm được nhiều người đó tự giữ.
Chuyện không chỉ có vậy, mẹ chồng rảnh rỗi ở nhà đi chơi, buôn dưa lê, dẫn cả ông này ông kia về nhà ôm ấp. Nhà tôi lắp camera nên nhiều lần tình cờ thấy được và quay lại được cả hình ảnh, video. Hồi đầu bà không biết có camera nên bà và ông bạn hồn nhiên ở phòng khách (khi vợ chồng tôi đi vắng).
Sau này bà biết, cứ ông ấy đến là dẫn nhau vào phòng bà, nên tôi không quay được nữa. Rảnh là bà soi mói từ chuyện nhỏ nhất rồi thêm bớt, nói xấu tôi khắp nơi, còn nói xấu sau lưng với chồng tôi để hai vợ chồng cãi nhau như cơm bữa, năm ngày ba trận cãi nhau vì bà, rất mệt mỏi.
Bà còn gọi điện nói xấu tôi với hai con gái bà để chị dâu em chồng, chị chồng em dâu bằng mặt không bằng lòng. Thành ra chuyện trong nhà, chuyện vợ chồng, chuyện chị chồng em dâu, chị dâu em chồng rất căng thẳng. Tôi góp ý nhiều lần với bà về việc này, nhưng chưa nói hết câu bà làm ầm lên, xưng mày tao, rồi nói tôi mất dạy, thái độ với mẹ chồng,...
Lâu dần mẹ chồng cư xử kiểu ít văn hóa như vậy nên tôi mặc kệ, không buồn nói, không thiết tha gì nữa. Thậm chí những lúc chồng không có nhà, tôi còn chẳng muốn về nhà, sợ không có chồng ở nhà làm chứng bà lại dựng chuyện nói xấu này kia.
Chồng tôi nói chung cũng lành nhưng phải cái tật nghiện game, hết giờ làm ở lại công ty chơi game, ngày nào cũng 10-11 giờ, thậm chí 12 giờ đêm mới về nhà, có hôm 1-2 giờ sáng. Tiền nong thì vợ chồng chia đôi như vậy bao năm nay rồi, còn lại ai kiếm nhiều người đó tự giữ. Việc của chồng chỉ là đi làm và về đến nhà chơi game, ăn cũng chơi game còn ai ăn mặc kệ, đi vệ sinh cũng chơi game. Hàng tháng đưa nửa chi phí, còn lại nhà cửa con cái mặc kệ tôi lo hết.
Mẹ chồng luôn coi con bà là nhất, cháu nội cũng không yêu thương gì chứ đừng nói con dâu. Tôi làm mọi việc trong nhà, từ cơm nước, giặt giũ, nhà cửa, con cái, bà coi đó là bình thường. Nhưng tôi nhờ chồng làm việc gì là bà khó chịu rồi can thiệp: "Đó là việc của đàn bà, đàn bà là phải chịu khổ chịu nhục. Đàn ông đi làm đã mệt rồi, mày là vợ kiểu gì mà bắt nó làm mấy việc nhỏ nhặt đó?". Chồng tôi nghe mẹ không làm nữa.
Tôi phản ứng thì lại được trận cãi nhau ầm nhà và làm hai đứa bé sợ hãi, khóc mếu suốt ngày vì sợ người lớn cãi nhau. Con cái tôi thường xuyên chứng kiến bố chơi game, đi sớm về khuya và người lớn suốt ngày to tiếng. Bà ra ngoài thấy ai khen con trai là vỗ ngực tự hào, ai khen con dâu giỏi, chăm hay này kia là về nhà khó chịu, gây chuyện với tôi.
Nói chung cuộc sống vô cùng ngột ngạt và tội nhất là hai đứa bé, các con không thích sống cùng bà và bố. Bạn lớn suốt ngày kéo tay mẹ năn nỉ "mẹ ơi con sợ, hay mẹ con mình đi chỗ khác ở". Lúc nào tôi cũng lo lắng cho hai đứa trẻ, còn bản thân luôn sống trong stress, chỉ thiếu nước ôm con nhảy sông.
Cuối năm ngoái, sau khi tự tích góp được khoản tiền lớn, tôi nói với chồng rằng ở như vậy và tính cách mẹ chồng như thế rất mệt mỏi và ngột ngạt, các con bị ảnh hưởng tâm lý nhiều và bàn với anh mua một căn chung cư, cả nhà ra ở đó, tối cơm nước xong ở chung cư rồi về nhà ngủ trông bà (bà có một mình), nhưng chồng không đồng ý.
Tôi vẫn quyết định mua và ba mẹ con xin phép mẹ chồng, nói với chị chồng và chồng rồi dọn ra chung cư ở từ tháng 11/2022. Thời gian đầu khi mới ra chung cư, cứ thứ sáu hoặc thứ bảy hàng tuần, tôi cho các con về nhà cũ, ăn ngủ ở nhà rồi sáng thứ hai đi. Duy trì được vài tuần như vậy, mẹ chồng thay hết khóa cửa nhà cũ, tôi không còn chìa khóa về nhà và bà tỏ thái độ không muốn cho tôi về.
Rồi bà rêu rao, nói xấu khắp làng trên xóm dưới là tôi lừa đảo hết tiền của chồng để mua chung cư, nói tôi là loại này, loại kia, mất dạy, không ra gì và bảo tôi tự ý bỏ nhà đi, bỏ nhà theo trai... Sau đó bà tìm mọi cách để chồng tôi nghe theo và không cho tôi về căn nhà mà chính vợ chồng tôi bỏ tiền ra xây dựng, vun đắp.
Tôi vẫn nghĩ ở riêng được thì vợ chồng bảo nhau, vẫn hạnh phúc và sống tiếp với nhau được. Bản chất chồng tôi tốt nhưng nghe mẹ và quá nhu nhược. Từ ngày ba mẹ con ra chung cư ở, 7-8 tháng rồi chồng không chuyển nửa chi phí như thỏa thuận trước đây cho tôi, không gửi một nghìn nào nuôi hai con, mình tôi chi hết.
Giờ anh ta tuyên bố không bao giờ ra ở chung cư với mẹ con tôi, tôi không về là ly hôn. Nếu về, tôi có thể vì sĩ diện mà cố chịu đựng mẹ chồng, nhưng hai đứa nhỏ sẽ buồn và không chịu nổi, ảnh hưởng tâm lý khi lớn lên. Ba mẹ con tôi ở ngoài này đang rất vui vẻ và hạnh phúc. Bỏ chồng vì mẹ chồng thế này thật sự không đành lòng. Mong mọi người vui lòng cho tôi lời khuyên.